Xuyên không thành một phi tần nho nhỏ đã mất thánh sủng,
Trang Lạc Yên tâm tâm niệm niệm sẽ hoàn thành tốt nghề nghiệp mới của mình –
nghề làm phi – một nghề nghiệp vô cùng rủi ro, không thể từ chức, một là làm
tốt, hai là chết. Một nghề nghiệp luôn phải phấn đấu vươn lên không ngừng,
nhưng lại không được phép để con tim mình rung động. Bởi lỡ rung động rồi, là
vạn kiếp không thể quay đầu…
Suy cho cùng, đã là nữ tử thì sẽ có một ngày già đi, lấy sắc
tranh tình nhất định sẽ phải nhận kết cục sắc suy tình bạc, bởi Đế vương đa
tình, hồng nhan chóng lụi, vậy thì nàng sẽ dùng lí trí này để thuần phục trái
tim Đế vương.
Vẫn biết vận mệnh vô thường, Đế vương vô tình, nhưng Trang
Lạc Yên nàng không sợ, bởi, trái tim trong lồng ngực nàng, mãi mãi chỉ thuộc về
nàng mà thôi!
Q.1 - Chương 1
Cấp bậc phi tần phân chia như sau:
(Copy từ bản edit của https://hacgia149.wordpress.com để mọi người tiện theo
dõi, không có trong sách xuất bản)
Chính nhất phẩm: Hoàng quý phi
Tòng nhất phẩm: Quý phi
Sườn nhất phẩm: Phi
Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, Chiêu dung
Tòng nhị phẩm: Thục nghi, Thục Viện, Thục dung
Sườn nhị phẩm: Hiền nghi, Hiền viện, Hiện dung
Chính tam phẩm: Tu nghi, Tu viện, Tu dung
Tòng tam phẩm: Sung nghi, Sung viên, Sung dung
Sườn tam phẩm: Quý tần (bốn người)
Chính tứ phẩm: Thục tần, Đức tần, Hiền tần
Tòng tứ phẩm: Tần
Sườn tứ phẩm: Tiệp dư
Chính ngũ phẩm: Dung hoa
Tòng ngũ phẩm: Uyển nghi, Phương nghi, Phân nghi, Đức nghi, Thuận nghi
Sườn ngũ phẩm: Quý cơ, Thục cư, Đức cơ, Hiền cơ
Chính lục phẩm: Lương nghi, Lương viện, Lương đệ
Tòng lục phẩm: Tiểu nghi, Tiểu viện, Tiểu đệ
Sườn lục phẩm: Tường cơ, Huệ cơ, Tĩnh cơ, Liên cơ, Lệ cơ, Nhu cơ, An cơ, Trang
cơ, Dung cơ, Trữ cơ, Thần cơ, Nghi cơ
Chính thất phẩm: Quý nhân
Tòng thất phẩm: Tài tử, mỹ nhân
Sườn thất phẩm: Thường tại
Chính bát phẩm: Tuyển thị
Tòng bát phẩm: Ngự nữ, Thải nữ, Thục nữ, Đại nữ
Sườn bát phẩm: Tiểu chủ, Tú nữ
Cửu phẩm: Canh y
Có người từng nói, nếu chẳng may ai đó bị buộc du hành vượt thời gian ngoài ý
muốn, trở thành phi tần trong hậu cung chỉ vì tổ tông mười tám đời nhà mình làm
quá nhiều chuyện thất đức thì nàng ta chỉ có hai con đường, hoặc là chủ động
đến huấn luyện con tim Hoàng đế, hoặc là cứ bị động ngồi ỳ để Hoàng đế và hậu
cung của hắn nuốt chửng.
Trang Lạc Yên từng nhạo báng người này đầu óc có vấn đề, song rất nhanh sau đó
nàng lập tức hiểu được một đạo lí, trên thế giới này không có chuyện gì không
thể xảy ra, chỉ là ta không thể ngờ tới nguyên nhân của nó mà thôi.
Tháng Ba, hoa đào rực rỡ, nhưng trong hậu cung này, người người đẹp hơn hoa.
Bên ngoài cung điện của Hoàng hậu, phi tần mỗi người mỗi vẻ, người xinh đẹp,
người yêu kiều, người quyến rũ đang dẫn thị nữ thong thả bước đi, khi ánh mắt
đảo qua nữ tử đang quỳ gối ngoài cửa cung đều mang theo đôi chút hả hê.
“Chủ tử…” Tà Vũ dời mắt khỏi bóng người đang quỳ nọ, hơi sợ hãi hạ giọng, cẩn
thận quan sát nét mặt của chủ tử mình.
Trang tiệp dư lạnh lùng liếc nhìn nàng cung nữ: “Sợ hãi như vậy còn ra bộ dáng
gì nữa!” Thấy Tà Vũ đứng thẳng dậy, nàng ta mới lộ vẻ mặt khinh khinh nhìn về
phía người đang quỳ, “Muội muội của ta tâm cao khí ngạo, hôm nay mất thể diện
như vậy, có lẽ đã học được chút gì đó có ích.”
Tà Vũ nhìn ý cười trong mắt Trang tiệp dư, chợt cảm thấy lạnh cả lưng, nói gì
thì nói, Trang uyển nghi cũng là muội muội của chủ tử, dù không cùng một mẹ
nhưng vẫn là người nhà họ Trang, vậy mà hôm nay chủ tử chẳng thèm nể tình chút
nào…
Trưóc đó Trang uyển nghi cũng được sủng ái mấy ngày, vì thế mà đắc ý lên mặt,
sau đã thất sủng lại còn thất nghi trước phượng giá(*) nên rơi vào kết cục kia,
nghe nói hôm qua mới ốm nặng một trận, hôm nay lại bị phạt quỳ trước cửa cung
Hoàng hậu, chỉ sợ sau này không còn địa vị gì trong cung nữa rồi.
(*) Phượng giá: Xe hay kiệu của Hoàng Hậu.
Đau đớn từ đầu gối truyền đến khiến Trang Lạc Yên hiểu ra, không phải nàng đang
nằm mơ về một hậu cung hoang đường, hơn nữa còn vì một nguyên nhân nào đó nàng
đã thành một phi tần thất sủng ở đây.
Chưa nói đến thất sủng hay không, chỉ nguyên chuyện nàng mới là một uyển nghi
nho nhỏ thuộc hàng ngũ phẩm, trong hậu cung mĩ nhân nhiều hơn hoa này, bất kì
người nào phân vị cao hơn đều có thể nghiền chết nàng rồi. Nghĩ đến kết cục của
một cô gái vừa không có địa vị vừa không có thánh sủng trong cung đình, Trang
Lạc Yên thở dài đánh thượt.
Len lén xoa đầu gối dưới tay áo rộng thùng thình, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn
tấm biển trên cao, cung Cảnh Ương, nơi tất cả nữ tử trong hậu cung đều muốn
chuyển vào ở.
Trong tâm trí chồng chất những kí ức không thuộc về mình, Trang Lạc Yên cảm
thấy đau cả đầu, vội cúi xuống che giấu cái cau mày. Sống thêm một đời, không
thể cứ uất ức bị người ta bắt nạt như thế này được.
Nhưng mà, tổ tông mười tám đời nhà nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì thất đức đến
nỗi khiến nàng bỗng dưng phải trở thành một thành viên trong tập đoàn người đẹp
chuyên tấn công đại boss có tên “Hoàng đế” này, không những thế còn là một
thành viên mà cả điểm công kích và phòng ngự đều siêu thấp?
“Ta còn tưởng vị nương nương nào đang quỳ, thì ra là Trang uyển nghi, trông
gương mặt xinh xắn đã trắng bệch cả ra khiến ta cũng thấy đau lòng.”
Trang Lạc Yên hơi ngẩng đầu, khóe mắt quét qua một vạt váy màu xanh da trời của
người đang nói chuyện, giọng nàng ta còn cố ý nâng cao, hiển nhiên là một người
có quan hệ không tốt với chủ nhân cũ của thân thể này, hơn nữa còn rất vui vẻ
khi thấy nàng không may, có thể thấy rằng đây không phải một người thông minh.
Chỉ cần là một phi tần có tí đầu óc sẽ không trắng trợn bày ra vẻ kiêu ngạo như
thế ở ngay cửa cung Hoàng hậu.
“Nô tì xin thỉnh an Mã tiệp dư.” Một cung nữ quỳ bên cạnh Trang Lạc Yên vội
vàng dập đầu như thể sợ chậm một chút sẽ khiến Mã tiệp dư bất mãn, người còn
lại rất đúng mực, quy củ dập đầu, sau đó lại thẳng lưng như cũ.
“Xin ra mắt Mã tiệp dư.” Trang Lạc Yên nhanh chóng nhớ ra, nữ tử thông minh
phải biết co biết duỗi, nàng nghĩ, lúc này lựa chọn cúi đầu thì thông minh hơn
so với quay đầu đi.
Trong trí nhớ, vị Mã tiệp dư này vào cung đã mấy năm, mới đầu cũng từng được
thánh sủng, song trước đó vài ngày nàng ta từng bị chủ nhân thân thể này chơi
xỏ vài lần, nay “Trang Lạc Yên” đã mất thánh tâm nên nàng ta mới hả hê như vậy.
Nếu nói hành vi lần này của Mã tiệp dư rất thiếu suy nghĩ thì những hành vi
trong quá khứ của “Trang Lạc Yên” được xếp vào hàng “không có đầu óc”, mới được
Hoàng đế chú ý chút xíu đã vội ra oai càn rỡ, rơi vào kết cục cũng không tính
oan uổng.
Kiếp trước đã xem không ít phim ảnh về chuyện đấu đá ở hậu cung, những nữ tử
chốn cung đình có thể coi là đại diện cho hình ảnh nữ tử tài hoa, dung mạo tài
trí vẹn toàn, không thể coi thường bất cứ ai, ấy vậy mà vị Trang uyển nghi này
vốn từ một quý cơ tấn phong thành uyển nghi liền quên mất mình là ai rồi. Nàng
ta ốm nặng một phen rồi buông tay về Tây
thiên, để lại cục diện rối tinh rối mù này cho nàng.
Công việc kiếp trước của nàng cần bản lĩnh nói chuyện như hát hay, diễn xuất
ngang ngửa minh tinh màn bạc, đời này xem ra vẫn phải dùng đến “tài năng” ấy để
sống. Nhưng đã đến nước này, không đi “chăn dắt” Hoàng đế thì sẽ bị Hoàng đế
“huấn luyện”, hai con đường đó, đường nào khốn khổ hơn đây?
Tê dại nơi đầu gối khiến nàng sâu sắc cảm nhận được, chị em ta sống phải sống
sao cho vui vẻ nhất, chết cũng phải chết thật oanh liệt, dù là “phục kích”
Hoàng đế không thành công cũng còn hơn bị hậu cung này hãm hại đến chết.
Xét từ khía cạnh kinh tế mà nói, “hưởng dụng” Hoàng đế không cần mất phí, ngược
lại, đối phương còn phải đảm bảo cho nhu cầu ăn mặc, ngủ nghỉ, chơi bời của
mình. Nàng không cần vừa lái xe vừa lo giá xăng tăng, không cần lo gặp phải
khách hàng đáng ghét lúc đi làm, thậm chí không cần đi sớm về tối, làm một
lượng công việc vô biên và nhận một mức tiền lương hạn định.
Hay là, tính xem nên “dạy dỗ” Hoàng đế này thế nào?! Dù xác suất thành công
không cao, chí ít vẫn có một mục tiêu sống ở cái nơi này. Làm người không sợ
tình cảnh quá xấu, chỉ sợ không có mục tiêu phấn đấu, phải không nào?
Mã tiệp dư thấy mình khiêu khích hồi lâu, Trang Lạc Yên vẫn không hề phản ứng
lại, sảng khoái trong lòng dần hóa thành bất mãn: “Trang uyển nghi, thế nào,
một tiệp dư như ta đây không đáng để ngươi đáp lời?!”
“Mã tiệp dư thứ tội, muội muội không dám to gan như thế, có điều Hoàng hậu
nương nương lệnh ta quỳ ở đây, ta không dám sơ sểnh nửa phần, xin Mã tiệp dư
hiểu cho.” Trang Lạc Yên vùi đầu thấp hơn, không nhìn sắc mặt Mã tiệp dư, chỉ
là một quân tốt thí mà thôi, lực sát thương còn không bằng một phần của các
phóng viên nhà báo trước đây nàng gặp đâu.
Nhớ hồi đó, sản phẩm sữa của công ty nàng có vấn đề, đối mặt với những câu hỏi
của giới truyền thông, nàng vẫn có thể xử lí ổn thỏa, mà miệng lưỡi những phóng
viên đó mới gọi là bén nhọn.
Phải rồi, nguyên nhân nàng “bị đày” đến đây… Chẳng lẽ vụ chất lượng sản phẩm
của công ty có vấn đề, thân là trưởng phòng PR(*), nàng phải ra mặt trước truyền
thông và đối diện với oán khí của khách hàng, vậy nên mới chết thê chết thảm,
lại còn bị đá đến loại địa phương “khủng bố” này? Vậy là, chuyến xuyên không
khốn khổ này không liên quan gì tới tổ tiên mười tám đời nhà nàng mà đều do
nàng gây ra?
(*) PR: public relations (quan hệ công chúng).
Thực tế đã nói cho toàn thế giới một sự thật, những công ty, cửa hàng sản xuất
và bán hàng giả nhất định sẽ phải nhận quả báo!
Nhưng mà… liệu nàng có oan uổng quá không? Nàng chỉ là một trưởng phòng PR vô
tội mà thôi. Trưởng phòng PR như nàng đã thê thảm thế này, không biết sếp nàng
kiếp sau phải đầu thai thành thứ gì mới có thể dẹp được oán khí?
Nhân quả tuần hoàn, cuối cùng sẽ có báo ứng… Quả nhiên là chân lí!
“Cô…” Mã tiệp dư thấy Trang uyển nghi này không coi mình ra gì, nháy mắt mặt đã
sầm xuống.
“Tốt, bổn cung vốn nghĩ ngươi là người không biết điểm dừng, song hôm nay thấy
ngươi cũng coi như hiểu quy củ, vậy miễn phạt quỳ đi.” Hoàng hậu không biết từ
bao giờ đã xuất hiện phía sau hai người, toàn thân tỏa ra quý khí.
“Tần thiếp vì ngôn hành không chỉnh, may được Hoàng hậu nương nương dạy bảo mới
hiểu ra thiếu sót, người nhân từ chỉ phạt tần thiếp quỳ, tần thiếp thực sự xấu
hổ.” Trang Lạc Yên nói xong, hành đại lễ rồi chậm rãi đứng dậy, thẳng người mới
phát hiện đầu gối tê rần, gần như mất cả cảm giác, trên mặt lại vẫn không hề lộ
chút đau đớn nào. Có điều học kiểu nói hoa văn này thật ngượng miệng quá.
Chỉ là, người ta muốn sống tốt thì phải học cách thích ứng với hoàn cảnh, câu
“vạn vật cạnh tranh trời lựa chọn, kẻ thích nghi thì sinh tồn” không phải là
lời suông trong sách giáo khoa tiểu học.
Hoàng hậu thấy Trang uyển nghi tỏ vẻ biết điều như vậy, nét mặt liền dễ chịu
hơn một chút. Dù sao cũng chỉ là một uyển nghi đã mất thánh sủng, nể mặt gia
tộc họ Trang trong triều cũng có địa vị, cần gì làm mất thể diện của họ, bỏ qua
nàng ta lại được tiếng rộng lượng, tội gì không làm.
Một nữ tử chẳng có quá nhiều não như Trang uyển nghi, Hoàng thượng chỉ tò mò
mới mẻ chốc lát rồi sẽ nhanh chóng quẳng ra sau đầu thôi, nàng không cần đuổi
tận giết tuyệt, hậu cung thêm hay thiếu một người như vậy cũng không có gì bất
đồng.
Nghĩ vậy, Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn Mã tiệp dư một cái, thấy nàng ta run
lên sợ hãi rồi mới vươn tay để cung nữ đỡ mình quay vào.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hoàng hậu nữa, Mã tiệp dư mới dám lau mồ
hôi lạnh trên trán mình, đảo mắt nhìn sang Trang uyển nghi, phát hiện trên mặt
đối phương vui giận không rõ, cũng không có nửa phần chật vật, chẳng cam lòng
hừ nhẹ một tiếng, mang theo cung nữ thái giám của mình lảo đảo đi mất.
“Chủ tử,” Cung nữ đứng cạnh Trang Lạc Yên thấy Mã tiệp dư bỏ đi, vội vã đỡ nàng
dậy, lo âu trong mắt không phải giả bộ.
Trang Lạc Yên liếc nhìn, nếu trí nhớ không có gì nhầm lẫn thì cung nữ này tên
là Vân Tịch, do chủ cũ của thân thể này mang theo từ phủ đệ tới đây. Trang phủ
đã chuẩn bị rất chu đáo để Trang Lạc Yên tiến cung, chỉ sợ rằng điều duy nhất
họ không ngờ tới là tâm cơ Trang Lạc Yên chẳng thích hợp tồn tại trong cung
cấm, vậy nên mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
“Về thôi.” Nhìn thái độ vừa rồi của Hoàng hậu, chắc hắn tạm thời sẽ không gây
khó dễ cho mình nữa, việc hiện tại nàng cần làm là nghỉ ngơi thật tốt để hồi
phục và lên kế hoạch chu đáo.
Đã xem quá nhiều bi kịch của hậu cung trong lịch sử, Trang Lạc Yên hiểu rất rõ
ràng, nữ tử với Hoàng đế mà nói chỉ là một công cụ, thích thì nâng niu quý
trọng, khi không còn thích nữa thì cũng chỉ như chổi cùn rế rách vứt bỏ mà
thôi. Nhưng trong hậu cung này, không có nửa phần thánh sủng thì còn chẳng bằng
cung nữ thái giám, nói gì đến thảnh thơi qua ngày?
Nay có cơ hội sống lại, sao không sống cho tự tại? Nếu có thể lưu lại trong
lịch sử một cái danh sủng phi gian phi gì đó cũng không uổng công đến đây
chuyến này.
Nếu nói hiện tại chuyện gì khiến nàng hối hận nhất thì đó phải là chuyện vì sợ
khó tìm việc mới nên không dám bỏ việc ở công ty sản xuất các sản phẩm từ sữa
dê nọ, báo hại giờ đây bản thân rơi vào kết cục bị buộc chơi trò cung đấu với
những nữ tử này.
Vì Trang thị có địa vị khá cao trong triều đình nên Thượng Xá cục(*) thu xếp
cho Trang Lạc Yên ở Đào Ngọc các, một vị trí khá đẹp, bên ngoài còn có vườn
đào, nay đang đầu tháng Ba, hoa đào sắp nở rộ. Không biết đợi đến khi hoa nở,
nơi đây sẽ đẹp đến nhường nào
(*) Thượng Xá cục: là một trong sáu cục (bộ phận) chăm lo đến sinh hoạt hàng
ngày của Hoàng đế và hậu cung, các bộ phận này được gắn kèm chữ Thượng như
Thượng Y cục (quản vấn đề y phục), Thượng Thực cục (quản vấn đề ẩm thực)…
Trang Lạc Yên về đến Đào Ngọc các liền buông mình xuống ghế mềm, mệt mỏi dựa
mình để Vân Tịch xoa bóp đầu gối cho. Tay nghề
của Vân Tịch rất tốt, Trang Lạc Yên chậm rãi nhắm mắt lại.
Ước chừng thời gian đã qua nửa nén hương, Trang Lạc Yên từ từ mở mắt, thoáng
liếc nhìn khắp phòng: “Vân Tịch, Lục Y đâu?”
Vân Tịch cẩn thận quan sát vẻ mặt không giận không vui của chủ tử nhà mình,
lòng khẽ run lên: “Nô tì không biết ạ.”
“Mà thôi, nay ta cũng chỉ là một uyển nghi thất sủng, đợi nàng ta trở về, em
phái nàng ta đến Thượng Y cục làm tì nữ giặt đồ đi, Đào Ngọc các quá nhỏ, không
lưu được nàng ta.” Nói xong, Trang Lạc Yên lại im lặng, không muốn nói thêm
nữa.
Vân Tịch ngập ngừng: “Chủ tử, vào lúc này nếu đuổi Lục Y, chủ nhân các cung
khác…”
Trang Lạc Yên hừ một tiếng, cười giễu: “Dù sao cũng chẳng tệ hơn được nữa, bên
cạnh ta tuyệt đối không thể có một nô tài như vậy.”
Cả kinh, Vân Tịch thoáng giật giật đuôi mày, vội cúi đầu, không dám nhiều lời
nữa, lòng lại hơi run rẩy. Trải qua chìm nổi nơi hậu cung, chủ tử đã không còn
như xưa nữa.
Đôi khi, chỉ có tàn nhẫn mới mong sống sót được ở nơi này. Kẻ quá mức hiền lành
ở trong hậu cung, cho dù sống, chẳng qua cũng chỉ là sống không bằng chết. Mà
nàng, người làm công tác đối ngoại nhiều năm như vậy, đương nhiên rất hiểu làm
thế nào mới có lợi cho mình nhất, nàng đã sớm không còn là cô bé ngây thơ hiền
lành nữa rồi.
Đến bữa trưa, qua chính ngọ mới có người từ Thượng Thực cục đưa đồ ăn tới, thức
ăn không được tốt lắm, thậm chí đã chẳng còn hơi nóng. Trang Lạc Yên thờ ơ nhìn
đồ ăn trên bàn, đám nô tì nhìn không ra là tức giận hay đau buồn.
Thức ăn dọn lên bàn xong, Trang Lạc Yên thấy tổng cộng chỉ có bốn món, một bát
canh, một đĩa điểm tâm. Canh đã nguội, điểm tâm nhìn cũng không phải đồ mới ra
lò. Nàng rửa tay, ăn một miếng măng tây xanh thái sợi, tuy không tươi non nhưng
mùi vị cũng khá. Kiếp trước quá bận rộn vì công việc, thường xuyên phải ăn đồ
ăn nhanh và mì ăn liền trừ bữa, vậy nên đối với nàng, loại đồ ăn này hoàn toàn
có thể nuốt được.
Thấy chủ tử không nổi giận vì đồ ăn do Thượng Thực cục đưa tới, cung nữ thái
giám trong phòng thở phào một hơi.
Trang Lạc Yên dùng bữa trưa xong, Lục Y cuối cùng cũng về tới Đào Ngọc các.
Nàng bưng tách trà, không hề nhìn tới Lục Y đang quỳ trước mặt mình, cho đến
nửa nén hương sau mới thở dài một tiếng: “Xưa nay ta không phải là loại người
thích làm người khác khó xử, hôm nay Lục Y ngươi tùy tiện rời vị trí làm việc
riêng, nhưng nể tình chúng ta từng là chủ tớ một thời gian, cho ngươi tới
Thượng Y cục, còn về phần đi làm gì sẽ do Vân Tịch nói chuyện với người của bên
ấy, không lo chẳng có việc gì để làm đâu.”
“Chủ tử!” Lục Y không ngờ Trang uyển nghi đã rơi vào tình trạng thê thảm thế
này còn dám làm ra loại chuyện như vậy, nghĩ nàng đang quá tức giận nên nói
liều bèn dập đầu liên tục xin tha: “Cầu chủ tử khai ân, cầu chủ tử khai ân, sau
này nô tì không dám nữa…”
“Phúc Bảo, chặn miệng nàng ta lại, hôm nay ta mệt rồi, không muốn nghe những
lời này nữa” Trang Lạc Yên đứng lên, quyết định hưởng thụ quyền lợi mỗi ngày
của các cung phi – ngủ trưa.
Nếu nhìn vào những phúc lợi như ăn ngon ngủ đẫy mà xét thì, làm cung phi có vẻ
tốt hơn nhiều so với v trưởng phòng trước đây của nàng.
Đây có coi là phúc lợi bồi thường cho thân phận xui xẻo khi xuyên không không
nhỉ?
Trong xã hội “đối xử với nữ tử như đàn ông, đối xử với đàn ông như súc vật” của
kiếp trước, ngủ trưa chỉ có trong chuyện cổ tích, có người hầu hạ ăn ngủ lại
càng là mơ mộng hão huyền.
Vậy nên, Trang Lạc Yên cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì nàng tin rằng, sếp nàng
kiếp sau nhất định sẽ phải sống những ngày không bằng heo chó, dù sao đó mới là
đầu sỏ mọi tội lỗi, có so sánh mới thấy chênh lệch, có chênh lệch mới có thể
cân bằng tâm lý. Huống chi, cha mẹ nàng đã mất từ lâu, nay nàng ra đi sẽ không
có ai đau lòng thương tiếc, điều này cũng có thể coi như vận mệnh bồi thường,
cho nên nàng nhận mệnh.
Đương nhiên, thỉnh thoảng Hoàng đế đến một lần, giải quyết nhu cầu nào đó của
bản thân, tiện thể thăng chức cho mình, thì tốt hơn.
Mùa xuân tuyệt vời như vậy, không ngủ trưa không được.
***
“Em nói hiện tại được sủng ái nhất là Thục quý phi, Nhu phi và Yên quý tần?”
Sau khi ăn no bụng ngủ đẫy giấc, Trang Lạc Yên gọi những người hầu hạ bên mình
lại, thăm dò tình hình hậu cung xong, rốt cuộc cảm thấy mình hẳn là nên hăng
hái phấn đấu hướng về phía trước.
“Bẩm chủ tử, đúng là như vậy. Thứ nhì là ba người Ninh phi, Từ chiêu dung, Diệp
thục nghi, ba vị nương nương ấy cũng rất có địa vị trước mặt Hoàng thượng, còn
Hiền phi và Viện phi là người đã hầu hạ Hoàng thượng khi ngài còn là Thái tử,
địa vị khác người thường. Gần đây Hoàng thượng cũng từng sủng ái Trang tiệp dư…
cùng với Bạch dung hoa và Kim lương nghi.” Vân Tịch thấy Trang uyển nghi nghe
đến Trang tiệp dư thì không hề có nửa điểm khác thường, trong lòng thầm hiểu
chủ tử nay đã biết kiềm chế tính tình hơn xưa, bèn yên lòng, như vậy Đào Ngọc
bọn họ sau này cũng có thể có chút hi vọng.
Kỳ thực, bàn về nhan sắc, chủ tử nhà mình ở hậu cung này có thể coi như nổi
bật, da trắng mịn màng, tóc đen như mực, nét mày như núi mùa xuân, nếu không
phải vậy, bằng vào tính tình trước đây của chủ tử, làm sao có thể khiến Hoàng
thượng yêu thương một bận, chỉ tiếc tính tình đó đã làm lãng phí dung mạo bậc
này.
Thục quý phi và Yên quý tần vừa xinh đẹp vừa có vũ đạo đẹp mắt, Nhu phi hát
hay, Ninh phi vẽ đẹp, Từ chiêu dung giỏi thơ từ, Diệp thục nghi khí chất hơn
người, ngay cả Bạch dung hoa và Kim lương nghi cũng là người dịu dàng như nước
khiến người ta yêu thương, có thể thấy năng lực của các phi tần trong hậu cung
đều không tầm thường. Nếu ở kiếp trước, người nào cũng sẽ thuộc dạng có hàng
đàn vệ tinh cao cấp xung quanh, chỉ tiếc sinh nhầm nơi mất rồi.
Ngay cả Trang tiệp dư, tỉ tỉ khác mẹ với thân thể này cũng là một nữ tử có nhan
sắc hơn người, gần đây nhận được đôi lần thánh sủng, chẳng trách chủ nhân thân
thể này chỉ được sủng hạnh vài lần đã bị Đế vương ném ra sau đầu.
Đối với một vị Đế vương mà nói, chỉ sở hữu một nhan sắc hơn người thì không đủ
để giữ được lòng vua, bởi vì trong hậu cung, thứ nhiều nhất chính là những
gương mặt xinh đẹp,
Về phần hai người được sủng ái nhất là Thục quý phi và Yên quý tần đều giỏi
múa, Trang Lạc Yên gian xảo nghĩ thầm, những người có sở trường về múa phần lớn
đều có thân thể dẻo dai, thắt lưng mềm mại, đại khái có thể thỏa mãn phương
diện nào đó của Đế vương. Bởi vì, dù các điều kiện bên ngoài tốt đến đâu đi
nữa, đối với Đế vương, cái phương diện kia mới là quan trọng nhất.
Trang Lạc Yên lúc này chẳng qua chỉ là một uyển nghi thuộc ngũ phẩm, vậy nên
chỉ có ba cung nữ, ba thái giám phục vụ cạnh bên, loại bỏ mấy người thiếu trung
thành, hiện chỉ còn cung nữ Vân Tịch, Thính Trúc, thái giám Phúc Bảo, may mà
Đào Ngọc các không có chuyện gì quan trọng cần làm, nay ít người lại được cái
thanh tịnh.
“Hiện nay bên cạnh ta chỉ có ba người các ngươi, đã dùng người thì không nghi
ngờ, đã nghi ngờ sẽ không dùng người, ngày sau chúng ta có vinh cùng hưởng, có
họa cùng chịu, nếu ta cưỡi mây cao nhất định không để các ngươi hãm trong bùn
lầy.” Trang Lạc Yên đương nhiên không tin thứ trung thành vĩnh viễn, nhưng chỉ
cần vào lúc này, những người đó trung với nàng là đủ, nàng không tiếc những lời
có cánh với bọn họ.
“Nô tài thề chết theo chủ tử.” Ba người quỳ xuống trước mặt Trang Lạc Yên, tất
cả bọn họ đều ngóng trông Đào Ngọc các có một tương lai tốt đẹp. Chủ tử được
sủng ái, làm nô tài ở hậu cung này cũng đứng được thẳng lưng, bọn họ chẳng phải
chỉ trông mong điều đó sao?
Người ta muốn sống tốt thì phải học thích ứng với hoàn cảnh, cho nên dù là quỳ
gối trước người khác hay người khác quỳ gối với mình, Trang Lạc Yên cũng có thể
bình tĩnh thừa nhận, nữ tử thông minh phải biết co biết duỗi, hôm nay quỳ trước
người khác, chờ ngày mai người ta sẽ quỳ gối trước mình.
Có nhan sắc không có nghĩa sẽ được ân sủng nhưng không có nhan sắc mà muốn
tranh lấy ân sủng thì càng thêm khó khăn. Trong hậu cung, nhan sắc không phải
điều kiện đủ nhưng vẫn là điều kiện cần.
Đàn ông đều háo sắc, bất luận là Đế vương hay kẻ phàm phu tục tử, cũng chẳng
liên quan đến chuyện hắn là minh quân hay hôn quân.
Trang Lạc Yên cảm thấy may mắn vì mình có một “cái vỏ” đủ xuất sắc, kiếp trước
nàng vẫn tự nhận mình có vài phần xinh đẹp nhưng so với thân thể này thì vẫn
kém xa lắm.
Song, một cô gái xinh đẹp, ngoại trừ vẻ ngoài mĩ lệ còn cần có làn da mềm mại,
dáng vẻ uyển chuyển khiến đàn ông động lòng nhưng lại không được quá điệu đàng,
thừa sẽ khiến người ta thấy kiểu cách gượng gạo, thiếu lại thành ra chẳng đủ
phong tư. Chủ nhân cũ của thân thể này ngoài một dung mạo đẹp ra còn thiếu vài
thứ nữa, vì vậy nàng ấy đã thất sủng rất nhanh.
Hậu cung chưa bao giờ thiếu người được sủng ái, cũng chưa từng thiếu người
không được lòng vua, cho nên mới nửa tháng sau, phi tần trong cung đã mất hứng
chế nhạo Trang uyển nghi, thậm chí quen việc nàng không còn xuất hiện ở những
nơi náo nhiệt. Dần dần, danh hiệu Trang uyển nghi chầm chậm biến mất khỏi cửa
miệng các phi tần.
“Chủ tử, ngoài kia hoa đào đang độ nở rộ, người có muốn ra ngoài ngắm một lát
không ạ?” Mặc dù đã giữa xuân nhưng tháng Ba năm nay vẫn se lạnh như tiết xuân
hàn, Thính Trúc lấy chiếc áo choàng hơi cũ phủ lên vai Trang Lạc Yên.
Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo kéo áo choàng sát người,
đưa tay cho Thính Trúc: “Cũng hay, dù sao mấy ngày này cứ ở mãi trong phòng quả
có hơi buồn chán.”
Bên trái cửa chính Đào Ngọc các là một vườn đào nhỏ, vì Trang uyển nghi thất
sủng nên hiếm khi có phi tần tới đây. Trang Lạc Yên bước vào một mảnh không
gian hồng nhạt thơ mộng, tính học đòi văn vẻ ngâm đôi câu thơ từ rồi lại hối
hận mình không chịu đọc “Ba trăm bài thơ từ thời Đường Tống”, nghĩ tới nghĩ lui
cũng chỉ nhớ được một câu:
“Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.”(*)
(*) Trích trong bài “Thơ đề ở ấp phía Nam Đô Thành” của Thôi Hộ – bản
dịch thơ của Tản Đà.
Có điều lúc này nàng đang vui vẻ ngắm hoa, lại ngâm một câu thơ buồn bã da diết
như vậy thật sự không thích hợp, cuối cùng đành lắc đầu bỏ cuộc, tiện tay hái
một nhành hoa cài lên tóc. Kiếp trước không dám làm loại chuyện kiểu cách này,
hôm nay cuối cùng cũng có dịp hoàn thành giấc mộng công chúa thời thiếu nữ của
mình.
“Chủ tử, bông hoa này được người cài lên tóc càng khiến hoa trông mềm mại xinh
đẹp hơn.” Thính Trúc thấy Trang Lạc Yên hào hứng liền tiến đến nói mấy câu vui
vẻ.
“Không cần an ủi ta như vậy, hoa đào rực rỡ thế này, một người như ta sao dám
so sánh, chẳng qua được nhờ cái đẹp của hoa mà thêm chút nhan sắc thôi.” Nàng
nhìn vườn đào nở rộ, chợt nhớ một người chị từng nói, làm con gái đừng giống
như hoa đào, tuy nở rực rỡ ít ai bằng nhưng khi héo rũ thì chẳng còn nửa phần
khiến người tiếc thương.
Chị ấy là một người lãng mạn văn vẻ nên mới có cách ví von ấy, còn nói theo
cách của Trang Lạc Yên, nữ tử chỉ cần đừng đem toàn bộ hi vọng đời mình treo
vào thứ gọi là “tình yêu của một người đàn ông”, làm hoa gì cũng thế, sẽ luôn
được thanh thản chẳng bị ai ràng buộc.